Yêu Hồ Đế Quân

Chương 8: Giết Báo Yêu, Trường Đình Tặng Khăn Nhận Hay Không Nhận?.


"Báo Yêu ngươi cũng không ngọai lệ phải chết..".

Hàn Hạo nhìn màn hắc vụ kia lại nhớ đến bi kịch năm xưa nổi giận quát cả người hắn khí thế biến đổi trên trán như hiện ra con mắt thứ ba màu huyết sắc hai tai Hồ Yêu hiện ra bốn cái đuôi cũng nhè nhẹ chuyển động Hàn Hạo cười rất nhẹ lộ ra cặp răng nanh trắng như tử thần nhìn chằm chằm Báo Yêu.

Báo Yêu hơi chần chừ lại hắn chỉ muốn ăn thịt Hồ Ly một lần để hồi phục thương thế nhưng không ngờ chọc nhầm người chọn biện pháp nhanh nhất là chạy .

"muốn đi đâu dễ..".

Hàn Hạo tay cầm A Tỵ Đồ Tiên Kiếm cười lớn thả thân bay đi nhanh hơn u linh kiếm khí chục đạo phát ra Báo Yêu càng thảm hơn thương thế trầm trọng hắn không ngờ gặp biến thái thế này xoay người tay phải hóa thành cự trảo nắm tới.

"đến đúng lúc ha ha..".

Hàn Hạo điên cuồng cười nắm chặt hung kiếm lao vào hai thân ảnh có chút không hòan thiện tốc độ chỉ lưu lại ánh quang nắm hung kiếm Hàn Hạo ưu thế rõ ràng hơn mười dặm rừng trúc bị hắn một kiếm chém chỉ còn tử địa.

"gào..r.r.".

Báo Yêu thế nhanh chóng hạ xuống nách người muốn chạy một phần là đấu với hai người pháp lực tiêu hao hơn nửa gặp giữa đường giết ra trình giảo kim quả thật chỉ trách số xui Báo Yêu không kịp tránh bị Hàn Hạo hung kiếm quần ẩu rơi xuống mặt đất chân trái bị cắt rơi người sinh cơ hấp hối.

"Lưu thúc hình như người cầm kiếm vừa nãy là Hồ Tộc tộc nhân..".

Trường Đình hơi ngạc nhiên nói nếu là Hồ Tộc vậy sao phải ra tay với nàng và Lưu thúc quả thật nàng càng muốn biết đáp án.

"lão nô thấy vị tiểu huynh đệ kia là Bạch Hồ Tứ Vĩ không sai được..".

Lưu thúc cố nhịn thương thế gật đầu nói.

"vậy sao phải ra tay với chúng ta nếu hắn ở trong tộc ta chắc chắn nói với cha trọng dụng hắn như thế thiên kiêu có thể chấn hưng tộc ta.".
Trường Đình ánh mắt vẫn không rời Hàn Hạo tán thưởng nói.

"gừ..rr.ngươi chết đi..".

Hàn Hạo bước chậm lại nhìn hấp hối Báo Yêu cười tàn nhẫn nói.

"khoan, ngươi có thể cho ta biết ta và ngươi có thù gì không?..".

Báo Yêu nhìn Hàn Hạo thật lòng hỏi hắn không nghĩ mình từng trêu chọc tên điên này.

"rất đơn giản ta không thì màu đen..".

"phập"..

Hàn Hạo cười nhẹ A Tỵ Đồ Tiên Kiếm cắm thẳng vào tim Báo Yêu.

"a..a.".

Báo Yêu gào thét muốn thóat khỏi tay phải giơ lên như muốn nhớ kỹ Hàn Hạo.

"nhớ kỹ tên ta Hàn Hạo..".

Hàn Hạo cười nhẹ tay hung kiếm rung mạnh như dã thú cắn nuốt Báo Yêu tòan bộ huyết no nê rung nhẹ một hồi.

"xem ra A Tỵ Đồ Tiên kiếm chưa hòan tòan khôi phục bây giờ mới chỉ là Linh Khí..".

Hàn Hạo tự nhủ một tiếng trên người áo hắn bị Báo Yêu đánh cho không còn mảnh áo vết thương khắp nơi còn đang chảy máu.

"xem ra thương thế hắn không nhẹ..".

Trường Đình đứng dậy định lấy khăn lại cho Hàn Hạo thì Lưu thúc cản nói.
"tiểu thư quá nguy hiểm..".

"ta tự biết có chừng mực..".

Trường Đình cười nhẹ cầm khăn lại gần Hàn Hạo .

"dừng lại..".

Hàn Hạo lạnh lùng nói Trường Đình đứng lại tay vẫn nắm chặt chiếc khăn Hàn Hạo hơi rùng mình một cái mồ hôi chảy ra ngực hắn ba vết trảo dài của Báo Yêu đang từ từ khép lại không để lại vết sẹo cả người hòan mỹ không vết thương.

"ta ,..".

Trường Đình mặt đỏ bừng bừng nói.

A Tỵ Đồ Tiên kiếm rung nhẹ biến thành đai lưng màu huyết sắc cho Hàn Hạo. Hàn Hạo hơi ngạc nhiên khi thấy A Tỵ Đồ Tiên kiếm lại có trí tuệ cao như vậy cũng chưa thấy gia gia nói qua rồi nhìn Trường Đình trầm xuống xung quanh trong vòng mười trượng tuyết đều nhanh rơi nhiệt độ đại giảm tay Hàn Hạo ngưng tụ ra hình hoa sen màu trắng nhìn Trường Đình nói.

"cô đến đây làm gì?.".

"ta..ta chỉ muốn đưa khăn cho huynh lau vết thương..huynh đừng hiểu lầm..".

Trường Đình thấy vậy thầm đóan Hàn Hạo là biến dị Băng Hồ kinh hãi lắp bắp nói.

"khăn..?".

Hàn Hạo nhíu mày nói.

"đúng vậy..".

Trường Đình vui mừng nói rồi tay đưa ra chiếc khăn màu trắng thêu hai chú hồ điệp bay giao qua nhau cho Hàn Hạo.

Hàn Hạo cảm giác trong lòng có chút kỳ quái tại sao hắn không cảm giác hận thù khi ở bên nàng tại sao vậy ?.

Hàn Hạo tay tiếp nhận chiếc khăn nhìn lại thấy Trường Đình tựa hồ không có ác ý nhưng khi nhớ lại chính vì sự tin người của mình mà phụ mẫu phải ra đi vĩnh viễn Hàn Hạo giật mình sực tỉnh tay trái ném đi khăn tay tay phải Băng Phong Thanh Liên tụ thành nhìn Trường Đình nồng đậm sát khí.

"tiểu thư mau đi nhanh..".

Lưu thúc cảm thấy bất thường chuẩn bị uống cấm dược cứu Trường Đình.

"tại sao vậy giữa chúng ta vốn không có thù mà..?".

Trường Đình nhìn thấy hận thù sâu thẳm trong mắt Hàn Hạo không hiểu hỏi.

"ta và Hồ Tộc chỉ có người chết ta sống vĩnh viễn không đội trời chung "..

"chết đi..!!".

Hàn Hạo tay phải Băng Phong Thanh Liên giơ lên nhìn Trường Đình muốn hạ xuống nhưng Hàn Hạo nhìn thấy Trường Đình nhắm mắt lại thì dừng lại cách khuôn mặt Trường Đình có một chút.

"đi đi..đừng để ta gặp cô nữa..".

Hàn Hạo lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.

"huynh có thể nói tên được không?".

Trường Đình vội la lớn nhìn Hàn Hạo.

"không biết thì hơn..".

Hàn Hạo âm thanh như cũ lạnh lùng đáp.
Đăng bởi: